"Thiện Thiện? Nhà? Bọn mày..."
Ôn Văn đột nhiên cảm thấy hướng tư duy bị bứt đứt dây cương của mình trước đó tựa hồ đã đi đúng hướng, Phó Tuyết Nhu có lẽ đã có chuyện gì đó với quái vật lươn kia.
"Người đẹp nhân loại yêu quái vật đã bắt mình, này không phải tình tiết trong truyện Người Đẹp và Quái Vật à?"
"Khoan đã, không đúng, Phó Tuyết Nhu chỉ mất tích mới vài ngày mà thôi, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế lại có thể làm cô ta yêu một con quái vật sao?"
Ôn Văn tỉ mỉ quan sát Phó Tuyết Nhu, muốn tìm kiếm manh mối: "Làm một người phụ nữ khăng khăng một lòng với một người đàn ông như thế, thậm chí còn muốn mạo hiểm tính mạng, nếu chuyện này thật sự đơn giản như thế thì đám quái vật kia sớm đã yêu mình tới chết đi sống lại rồi."
"Mặc dù cô ta không bị điều khiển tinh thần nhưng con quái vật lươn kia khẳng định đã làm gì đó đối với cô ta... là bóp méo suy nghĩ của cô ta vĩnh viễn à?"
Trước đó Phó Tuyết Nhu có nói con quái vật lươn kia từng dẫn mình đi làm một nghi thức gì đó, hẳn là nghi thức đó đã làm cô ta không thể tự kiểm chế mà 'yêu' con quái vật lươn kia.
Vì thế nếu muốn biết chân tướng của chuyện này, chỉ hỏi Phó Tuyết Nhu thôi là không được, cần phải hỏi trực tiếp kẻ đầu sỏ, cũng chính là con quái vật lươn kia.
Một cây thương dài bay tới trong tay Ôn Văn, sau đó Ôn Văn nhắm tới một phương hướng rồi ném mạnh cây thương về phía đó, đó là nơi của con quái vật vẫn luôn theo dõi anh.
Thương dài mang theo uy lực mạnh mẽ, đột nhiên đâm thủng hai thân cây cao chọc trời, thế nhưng lại không đâm trúng mục tiêu, bóng dáng kia đã vặn vẹo một cách kỳ lạ rồi tránh được cú phóng thương của Ôn Văn.
"Chậc chậc, khá linh hoạt, không hổ là một con lươn."
Hai cọng tóc của Ôn Văn rụng xuống, trói Phó Tuyết Nhu lên một thân cây, sau đó giống như một con chim to đuổi theo hướng con lươn kia.
Quái vật lươn sau khi bị Ôn Văn phát hiện thì lập tức bỏ trốn, mặc dù nó có chút mánh khóe nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của loại thợ săn trung tự như Ôn Văn.
Nó bò trên mặt đất như loài rắn, động tác rất nhanh, hành động biến hóa kỳ lạ làm Ôn Văn không dễ dàng nhắm vào nó.
Đối với loại kẻ địch này, thương không có ích lợi gì, uy lực có lớn nhưng không thể đánh trúng kẻ địch thì không có ý nghĩa.
Hơi thở của quái vật lươn này rơi vào khoảng giữa cấp Tai Nạn và cấp Tai Hại, thực lực mặc dù không mạnh nhưng bản lĩnh chạy trốn thì rất cao.
Chẳng qua nó không thể nào nhanh hơn Ôn Văn được, Ôn Văn nhanh chóng bay tới phía trên nó, đưa tay tới.
Vô số tóc đen giống như một đống sợi mì màu đen bao trùm lấy con quái vật lươn kia, quấn thành một cục.
"Bắt được rồi!"
Nhưng chuyện làm Ôn Văn kinh ngạc đã xảy ra con lươn này thế mà lại có thể từ khe hở của sợi tóc ních ra ngoài!
Khi Ôn Văn muốn điều khiển tóc bắt lấy nó thì phát hiện phần tóc trước đó đã chạm tới con lươn kia đều dính dịch nhờn, thứ dịch này làm tóc dính bết lại với nhau, rất khó điều khiển.
"Hủy kiểu tóc cũng giống như giết cha mẹ người ta vậy, mày tiêu đời rồi!"
Ôn Văn nhe răng trợn mắt cắt đứt tóc của mình, sau đó hùng hùng hổ hổ tiếp tục đuổi theo con lươn kia.
Thứ này trơn trượt không giữ được, thoạt nhìn không mạnh nhưng muốn bắt thì không dễ.
"Xem ra trói một cách đơn thuần rất khó bắt được nó, như vậy... thử chiêu này xem!"
Nếu thương phóng không trúng, tóc có khe hở, vậy trực tiếp đông cứng là được.
Kiếm dài hàn băng rời vỏ, Ôn Văn chém một kiếm về phía con quái vật lươn kia.
Một tia kiếm khí hàn băng hình cung đột nhiên đánh trúng vào gần chỗ quái vật lươn, tạo thành một ngọn núi băng hình cung, quái vật lươn không kịp phản ứng nhất thời bị vây lại trong núi băng!
Bên trong lớp băng, quái vật lươn chật vật giãy giụa nhưng không có cách nào thoát ra được.
Ôn Văn chém vài kiếm, chém phần băng đang bao lấy con quái vật kia ra khỏi núi băng, sau đó dùng kiếm dài hàn băng xiên vào khối băng.
Nhiệt độ của khối băng nháy mắt gia tăng rất nhiều, quái vật lươn vốn còn có thể nhúc nhích một chút lập tức không thể động đậy.
Sau đó Ôn Văn cảm thán nhìn núi băng hình cung cao năm sáu mét rộng hai mươi bảy hai mươi tám mét mà mình chém ra.
"Uy lực kiếm khí hàn băng của mình hình như gia tăng hơi thái quá thì phải."
Ôn Văn vốn chỉ định chém ra một khối băng đông cứng quái vật lươn mà thôi, không ngờ lại chém ra cả một núi băng, uy lực này còn mạnh hơn chiêu kiếm mà Băng Vương Hậu tự mình chém ra trước kia.
"Xem gia thể chất thuộc tính băng của Tần Sảng đã làm mình chân chính phát huy uy lực của thanh kiếm hàn băng này, trước kia mình chỉ là một kiếm khách sử dụng vũ khí thuộc tính băng, mà bây giờ bản thân mình đã có năng lực khống chế băng nên mới có khác biệt lớn tới vậy."
Uy lực của kiếm dài hàn băng tăng mạnh làm Ôn Văn rất hài lòng, sau đó anh nhìn về phí con quái vật lươn đang bị nhốt trong khối băng.
Con quái vật này có đuôi cá thân người, phần thân người có chút giống với tộc Zeoshi của thành phố nước Oye, cơ thể có màu vàng nâu, bên ngoài cơ thể có một tầng dịch nhờn.
Mặc dù hiện giờ đã bị đông thành băng nhưng nó vẫn chưa chết, mắt vẫn còn đang đảo rất linh hoạt.
Ôn Văn giải đi băng ở phần đầu làm nó có thể thở một chút nhưng không đến mức có thể trốn ra được.
"Nói đi, mày muốn dụ tao tới hồ nước kia là có mục đích gì, mày làm sao đầu độc được cô gái ngu ngốc kia." Ôn Văn làm ra dáng vẻ tra hỏi.
"Tao..."
Quái vật lươn còn chưa kịp há mồm nói thì đã bị Ôn Văn đâm một phát vào bụng, ghim vào một quả thận, đồng thời hung tợn nói: "Nếu mày dám gạt tao thì tao còn nhiều phương pháp tàn nhẫn hơn để mà đối phó với mày."
Quái vật lươn khổ sở không thôi, bình thường không phải phải hỏi trước, nếu ngậm miệng không chịu nói thì mới bị dùng hình phạt à, sao mình còn chưa kịp nói chữ nào đã bị sọt một kiếm rồi thế này?
Có điều cũng chính vì một kiếm này mà quái vật lươn không dám giở mánh khóe, trực tiếp nói ra sự thật với Ôn Văn.
Giống như Phó Tuyết Nhu đã nói, hồ nước kia thật ra là nhà của con quái vật lươn này, nó vốn cũng không có dự định giết chết Phó Tuyết Nhu, nó thật sự muốn chung sống với Phó Tuyết Nhu.
Phần tình cảm này rất chân thành tha thiết--- đối với những thi thể trong hang động, nó cũng đã từng rất chân thành tha thiết.
Chẳng qua nó cảm thấy cuộc sống này cần chút cảm giác nghi thức, vì thế nó dẫn Phó Tuyết Nhu ra ngoài, lợi dụng nghi thức mình ngẫu nhiên lấy được làm cho Phó Tuyết Nhu yêu mình.
Nói là yêu nhưng thật ra chính là nô lệ bị vặn vẹo tư tưởng, chỉ cần là con lươn yêu cầu, Phó Tuyết Nhu sẽ không do dự hoàn thành, đồng thời sẽ tự động bổ não rằng đó là kính dâng cho tình yêu.
Lúc quái vật lươn chuẩn bị dẫn Phó Tuyết Nhu về nhà mình, vượt qua đêm tân hôn thì nó phát hiện nơi đó đã bị người ta chiếm lấy.
Hơn nữa kẻ chiếm nhà của nó còn rất mạnh, mạnh đến mức nó thậm chí không dám xuất hiện ở trước mặt người nọ.
Có điều cứ thế từ bỏ nơi mình đã sống mấy chục năm vừa có vị trí tốt lại bí mật như thế là không thể nào, vì vậy quái vật lương muốn lợi dụng Phó Tuyết Nhu dụ một thợ săn mạnh mẽ tới, đánh đuổi kẻ chiếm nhà của mình đi.
Thật không ngờ trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, chút tính toán nho nhỏ này đã làm nó bị Ôn Văn bắt được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo